Chương 6: Đến Trịnh quốc.
Trịnh quốc, nằm ở phía Đông ngoài cùng trong Lục quốc. Nơi đây vừa có ruộng đồng màu mỡ, đất đai phì nhiêu, khoáng sản rất phong phú.
Ở Trịnh quốc có bốn mùa rõ rệt. Mùa xuân thì khí trời ấm áp, trăm hoa đua nở, bách tính cũng bội thu. Đến mùa hạ và mùa thu thì thường mưa nhiều, Trịnh Vương đã lợi dụng việc này mà cho xây nhiều kênh rạch và hồ chứa nước để phòng hờ hạn hán. Từ hai mươi năm nay ở Trịnh quốc chưa bao giờ bị hạn hán mất mùa, bách tính cũng biết trồng xen kẽ từng loại lương thực khác nhau để đảm bảo quốc khố luôn đầy ấp. Mùa đông ở Trịnh quốc lại khá khắc nghiệt, thường có những trận mưa tuyết kéo dài hàng tháng nhưng vì quốc khố luôn đầy ấp, Trịnh Vương lại nổi tiếng thương dân như con nên dù thời tiết khắc nghiệt thế nào, con dân Trịnh quốc vẫn luôn dồi dào năng lượng và tận tâm với đất nước. Người dân Trịnh quốc thật thà, chất phát lại hào sảng. Ở đây không có nhiều quý tộc như ở Thục quốc hay Triệu quốc, quyền lực chỉ tập trung vào tay hoàng thất. Các đời Trịnh Vương trước đều là những minh quân được người dân yêu mến, các đời Trịnh Vương luôn dung mãnh, quyết đoán thành ra con dân Trịnh quốc cũng vô cùng gan dạ, dũng cảm. Hàng vạn bách tính Trịnh quốc đều gắng sức làm việc vì họ cùng có chung một tư tưởng và mong ước có thể đưa Trịnh quốc ngày càng lớn mạnh, thống nhất thiên hạ.
Ngoài những thuận lợi kể trên, Trịnh quốc còn là quốc gia đầu tiên trong Lục quốc biết xây dựng những bến cảng lớn. Phía Đông của Trịnh quốc giáp biển, từ rất lâu họ đã biết đóng thuyền để thuận tiện cho việc giao thương buôn bán với những quốc gia khác, tiết kiệm công sức và thời gian rất nhiều. Trịnh quốc còn rèn dũa ra một đội quân thủy chiến tinh nhuệ, thiện chiến bậc nhất ở Lục quốc làm cho các quốc gia khác vô cùng kiên dè, e ngại.
Trịnh quốc có thể nói là được thiên nhiên ưu ái hết mực. Nhưng trên hết là do sự trị vì hết sức anh minh của các đời Trịnh Vương mới là yếu tố chính để đưa Trịnh quốc trở nên ngày càng cường thịnh, lớn mạnh.
.
.
Lúc này, ở Thanh Vân Thành – kinh đô của Trịnh quốc, có một “nữ tử” mặc áo thiên thanh, gương mặt như hoa như ngọc đang cưỡi một con hắc mã thong dong đi dạo trên phố Mộc Nhai, khu phố sầm uất nhất ở Trịnh quốc. Trên vai “nữ tử” có đeo một cái sọt được đan bằng mây không biết đựng gì trong đó. Đôi môi hồng nhuận đang từ tốn ăn một xiên kẹo hồ lô vừa mới mua ở bên kia đường. “Nữ tử” này có dáng người cao gầy, gương mặt lại xinh xắn như thế làm cho không biết bao nhiêu thanh niên trai tráng phải ngoái nhìn.
“Tiểu Hắc, đồ ăn ở Trịnh quốc quả nhiên rất ngon, phố xá cũng thật đông vui nhộn nhịp.” – “nữ tử” vừa nói vừa vuốt ve hắc mã đang cưỡi. “Nữ tử” này đã đi rất nhiều nơi trên Lục quốc nhưng chưa thấy nơi nào đường phố tấp nập, trù phú như ở Trịnh quốc. Hai bên đường toàn là những hàng quán tấp nập người mua, người dân nơi đây cũng hào sảng, dễ gần.
“Ta nghe nói, ở gần đây có một tửu quán rất nổi tiếng. Nghe bảo đâu là ở khắp nơi trên Lục quốc đều có tửu quán này, những lần trước chúng ta đi quá vội không kịp ghé vào xem. Sẵn dịp này chúng ta ghé vào đó thưởng thức một lần, ngươi thấy thế nào, Tiểu Hắc?”
“Nữ tử” cứ thao thao bất duyệt với hắc mã của mình, ung dung tự tại đi đến tửu quán nổi danh bật nhất ở kinh thành – Bạch Hoa Các. Giao Tiểu Hắc cho tiểu nhị, “nữ tử” vai đeo sọt mây liền đặt một gian phòng thượng hạng, có thể nhìn ra hoa viên lại yên tĩnh. Tiểu nhị thấy vị “nữ tử” này mặt mày xinh xắn, dáng người thanh cao cùng phong thái cao quý có vẻ là thiên kim tiểu thư nhà quan phủ nào đó liền hết sức niềm nở dẫn “nữ tử” vào một gian phòng hạng nhất ở tửu quán.
Sau khi gọi một bàn thức ăn mỹ vị, lấy bạc ra thanh toán cho bữa ăn, “nử tử” liền dặn dò tiểu nhị không được để ai làm phiền nàng. Tiểu nhị lễ phép vâng dạ rồi tự giác lui ra bên ngoài, khép cửa lại để cho vị thiên kim kia có không gian riêng.
“Nữ tử” chờ sau tiểu nhị dọn một bàn ăn thịnh soạn rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng lại liền thu hồi lại nét mặt đoan trang, dịu dàng của một nữ nhân. Lấy trong ngực ra một dải lụa mỏng, “nữ tử” liền buộc mái tóc dài được xả ra một cách tùy tiện của mình lại. Tiếp theo lại lấy trong người ra một lọ nước và một chiếc khăn tay, đổ nước trong cái lọ vào khăn tay, “nữ tử” nhanh chóng thoa lên gương mặt của mình. Lớp dịch dung bị mất đi, trả lại gương mặt thanh tú vốn có của một thiếu niên. Thiếu niên này không ai khác chính là Thẩm Xương Mân đã trốn thoát khỏi tay bọn người Diêm La Điện kia.
Sau khi hoàn tất, Xương Mân cất lọ thuốc vào trong người. Lấy một cái lọ khác ra, chế dược trong lọ vào một cái bát, đổ thêm vào đó loại trà thượng hạng chỉ có ở Bạch Hoa Các mới có. Cậu để cái bát trên bàn, mở sọt mây ra. Ngay lập tức một bóng trắng nhỏ xinh liền phóng ra khỏi sọt mây, Tiểu Bạch ngửi thấy mùi độc tố quen thuộc pha lẫn với trà thượng hạng liền nhào đến cái bát, vui vẻ uống cạn hết trà trong đó. Xương Mân sủng nịch xoa cái đầu nhỏ nhắn của nó, cậu gắp vào cái bát của nó một vài món ăn rồi cũng ngồi dùng bữa.
Tại sao Xương Mân lại phải cải trang thành nữ tử? Tất cả đều tại cái tên nam nhân thù dai đáng ghét Minh Dạ kia. Sau khi chạy trốn thành công, Xương Mân liền theo một đường khác tiến vào Trịnh quốc. Thế nhưng cậu lại phát hiện ra tai mắt của Diêm La Điện ở khắp mọi nơi và cậu nay đã trở thành đối tượng bị truy nã, tìm kiếm hàng đầu của Diêm La Điện. Sau bao lần cải trang mới vất vả trốn thoát, Xương Mân liền nghĩ ra kế hóa thành nữ tử, còn là một nữ tử cực kì xinh đẹp, cực kì chói mắt. Nghĩa mẫu Nguyệt Cẩn của cậu từng nói với cậu rằng, nếu muốn xóa bỏ hoài nghi của kẻ địch thì càng phải trở nên nổi bật, càng phải trở nên hiên ngang mới không bị nghi ngờ. Và quả nhiên Xương Mân đã thành công, cậu vô cùng thuận lợi đi đến kinh đô của Trịnh quốc.
Lại nói về cái đêm Xương Mân trốn thoát. Sau khi hết sức kinh ngạc vì bị Minh Dạ điểm huyệt, chỉ không tới một khắc sau cậu đã mở choàng mắt ngồi dậy. Xương Mân cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi còn ở Dực Long cốc rất chăm chỉ đọc những bí tịch võ công bị thất truyền từ rất lâu đời. Trong số những bí tịch đó có một loại gọi là “Di huyệt thuật”, người luyện bí tịch này có thể làm lệch vị trí của các huyệt đạo trên cơ thể, tránh cho việc bị điểm huyệt mà vong mạng. Mặc dù Xương Mân không thể học võ công do gân mạch từng bị tổn thương quá nặng nhưng để luyện “Di huyệt thuật” thì đối với cậu chỉ là một việc vặt.
Xương Mân cũng không thèm lo lắng về việc cậu bị hạ độc. Trong người cậu có một viên giải dược có thể giải được cả trăm loại độc khác nhau. Viên dược này chỉ có hai viên duy nhất, đây là quà trước khi nghĩa phụ Thẩm Duật của cậu đi đã bào chế cho cậu. Xương Mân luôn cất hai viên dược này vào chiếc vòng đeo tay. Cậu cũng không biết viên giải dược này có thể giải được độc Minh Dạ đã hạ cậu hay không nhưng từ khi trốn thoát đến nay đã được nữa tháng, cậu chưa từng cảm thấy độc bị phát tác bao giờ.
Cậu cũng không ngờ vào giây phút trước khi cậu rời Trúc đồ liền đụng độ phải binh lính của Thục quốc. Lại còn gặp lại “cố nhân” khi xưa thi châm lên cậu. Cũng may là qua tám năm, người kia cũng không nhận ra cậu chính là Kim Mân Mân ngày trước bị phế bỏ hai tay.
Xương Mân thở dài một cái rồi gác những chuyện phiền lòng đó qua một bên mà bắt đầu dùng bữa. Cậu cứ mãi mê ngồi ăn mà không hề để ý, ở trên mái của ngôi nhà đối diện có một con chim ưng có bộ lông màu trắng muốt đặc biệt đang chăm chú nhìn cậu bằng cặp mắt sắc bén của nó từ rất lâu, sau khi gắp một vật gì đó liền giương cánh bay đi mất.
.
.
.
Trên chiếc trường kỉ màu đen được đặt ngay bên cạnh một khung cửa sổ rất to nằm ở tầng trên cùng của một tòa vọng lâu. Một nam nhân mặc y phục màu đen đang nửa nằm nửa ngồi trên đó, tay cầm một một cái bát gốm đựng quế hoa nhưỡng đang chậm rãi thưởng thức. Mái tóc đen dài không được buộc lên mà thả ra một cách tùy tiện càng làm cho người nọ nhìn có vẽ như một con báo đen lười biếng đang nằm chơi đùa. Thế nhưng dù đang trong tình trạng buông lỏng nhưng con báo đen kia vẫn luôn toát lên một vẻ nguy hiểm và bí ẩn khôn lường, sẵn sàng lấy mạng bất cứ ai có ý đồ bất chính mon men đến gần nó.
Bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc của sủng vật hắn nuôi, nam nhân chậm rãi buông bát rượu xuống, đưa cánh tay trái của mình ra. Ngay lập tức một bóng trắng bay vọt tới, đậu ngay ngắn trên cánh tay của hắn ta. Vuốt vuốt bộ lông trắng muốt mềm mại của chim ưng, tay phải hắn xòe ra nhận lấy một vật từ cái mỏ của nó. Là một nhánh hoa năm cánh màu trắng hơi hơi ngã hồng, người dân Trịnh quốc gọi loại hoa này là Bạch Mai.
Bạch Mai rất đẹp, chỉ nở vào mùa xuân, khi nở hoa thường tỏa mùi rất thơm và dịu. Người dân Trịnh quốc rất thích loài hoa này, thường đợi hoa nở sẽ thu thập lại đem đi ủ rượu. Thế nhưng Bạch Mai rất khó trồng, ở trong toàn thể Thanh Vân thành, chỉ có một nơi duy nhất trồng được Bạch Mai.
Mân mê nhánh hoa trong tay, nam nhân đặt nó trên cái bàn nhỏ bên cạnh, rồi bóc lấy một miếng thịt dê thưởng cho bạch ưng đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của nó. Khẽ tung cánh tay trái, bạch ưng ngoan ngoãn ngặm miếng thịt dê to tướng béo ngậy bay về tổ của nó thưởng thức.
Còn lại một mình nam nhân trong căn phòng thoang thoảng mùi huân hương dễ chịu. Khóe miệng của hắn chợt vẽ lên một nụ cười hứng thú.
“Cuối cùng cũng đã xuất hiện, nai con bé nhỏ của ta.”
.
.
Phố xá đã bắt đầu lên đèn, Kim Tuấn Tú cùng Phác Hữu Thiên canh đúng giờ mang tin tức và thuốc lên cho Minh Dạ. Từ khi về tới Trịnh quốc, công việc cần chủ tử của bọn họ giải quyết rất nhiều. Chủ tử của bọn họ dù khi hành sự hay nghỉ ngơi đều rất có quy tắc, Phác Hữu Thiên và Kim Tuấn Tú là thuộc hạ đi theo Minh Dạ từ khi hắn mới bước chân vào giang hồ, hai người họ đều biết rất rõ từng thói quen của Minh Dạ, kể cả việc ăn uống hay ngủ nghỉ.
Nói hai người họ là thuộc hạ nhưng thật ra Minh Dạ xem bọn họ là thân nhân nhiều hơn, là huynh đệ cùng sinh ra tử với hắn. Hai người họ, một người từ khi còn nhỏ đã được giao trách nhiệm phải dùng cả tính mạng để bảo vệ hắn, một ly một khắc cũng ở bên cạnh hắn, thị vệ thân tín nhất của hắn – Phác Hữu Thiên. Còn người còn lại, tức là Kim Tuấn Tú, trong một lần hắn và Hữu Thiên đi đến khu chợ đen chuyên buôn bán nô lệ đã gặp Tuấn Tú ở đó. Sau khi quan sát hắn cũng liền thu thiếu niên này về dưới trướng của mình.
Hai người họ chính là những người Minh Dạ tin tưởng nhất và bọn họ tuyệt đối không bao giờ phản bội hắn.
Khi Phác Hữu Thiên và Kim Tuấn Tú bước vào tầng trên cùng của tòa vọng lâu. Cả hai rất ngạc nhiên khi chủ tử của bọn họ đang mặc trường bào màu đen, mái tóc đen dài được buộc lên một phần bằng dây lụa đồng màu đen nốt, cùng với chiếc mặt nạ bằng bạc bao lấy phân nữa gương mặt.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Hữu Thiên và Tuấn Tú đều khẽ liếc mắt nhìn nhau. Bộ dạng này của chủ tử, tất nhiên là muốn ra ngoài. Hai người họ đều không biết, một người rất ít khi xuất môn như chủ tử của bọn hắn lại muốn đi đâu vào lúc này?
Nhận lấy bát thuốc từ tay Hữu Thiên, Minh Dạ nhanh chóng uống hết. Sau chuyến đi lần trước, hắn bị thương quá nặng, dù gần như đã hồi phục hoàn toàn nhưng hắn vẫn phải uống thuốc đều đặn để có thể hoàn toàn hồi phục.
“Chủ tử, người muốn xuất môn?” – Kim Tuấn Tú sau khi báo cáo tình hình trong Diêm La Điện liền thắc mắc hỏi.
“Hai ngươi hãy cùng ta đến nơi này.” – Minh Dạ chỉ nói một câu không rõ như vậy đã ngồi dậy khỏi ghế, sải bước ra ngoài.
Mặc dù Phác Hữu Thiên và Kim Tuấn Tú không biết chủ tử mình muốn đi đâu nhưng cũng nhanh chóng bước theo. Dù sao mọi việc trong Diêm La Điện đều đã được xử lý ổn thõa, sức khỏe của chủ tử bọn họ cũng không còn đáng ngại nữa. Trên hết, hai người họ không quản nổi tâm tư của chủ tử bọn họ.
Vừa bước xuống sân tử viện, Minh Dạ liền búng tay một cái, một bóng trắng không biết từ đâu bay vọt tới đậu ngay ngắn trên vai trái của Minh Dạ. Một đen một trắng cùng xuất hiện đều vô cùng nổi bật.
Nhìn thấy Đại Bạch xuất hiện ngay lúc này, Phác Hữu Thiên và Kim Tuấn Tú đều ngờ ngợ biết được chuyện gì sắp xảy ra. Thấy nụ cười yêu nghiệt trên môi chủ tử của bọn họ, cả hai người họ đều bất giác rùng mình một cái. Người kia hẳn là không biết tay họa sắp ập tới đi!?
Ngay lúc này, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua làm mái tóc đen của Minh Dạ lay động từng đợt dưới ánh đèn. Hắn chợt buông ra một câu làm không đầu không đuôi nhưng hai thuộc hạ của hắn nghe thì lại hiểu rất rõ.
“Liệp lộc.”
(Liệp lộc: săn nai)
Hết Chương 6.
Câu chuyện nhỏ số 1: Lần đầu gặp mặt.
Phác Hữu Thiên còn nhớ rất rõ lần đầu anh gặp mặt Kim Tuấn Tú.
Đó là vào một mùa đông lạnh giá ở Trịnh quốc vào thời điểm mười năm về trước. Phác Hữu Thiên được mười hai tuổi đang đi cùng với Minh Dạ cũng mười hai tuổi đến một khu chợ đen chuyên để buôn bán nô lệ.
Phác Hữu Thiên từ khi tám tuổi đã đi theo Minh Dạ như hình với bóng, bảo vệ an nguy của hắn mặc dù võ công của Minh Dạ cao hơn Hữu Thiên rất nhiều. Phụ thân của Phác Hữu Thiên cũng là thuộc hạ thân tín của phụ thân của Minh Dạ từng nói với Hữu Thiên rằng: Minh Dạ có cốt cách học võ, khả năng lĩnh hội võ nghệ cao hơn người thường, sau này tuyệt đối là người đứng đầu trong thiên hạ.
Phác Hữu Thiên rất kính nể Minh Dạ cùng tuổi với mình, cũng rất yêu quý hắn. Bởi vì Minh Dạ dù lạnh lùng nhưng thật tâm đối xử với Hữu Thiên, xem Hữu Thiên như huynh đệ tương thân. Ngay từ khi còn nhỏ, Minh Dạ, Hữu Thiên và một người nữa luôn xuất hiện cùng với nhau. Cùng nhau tập võ, cùng nhau ăn uống, cùng nhau đi kiếm trò náo nhiệt.
Minh Dạ sau khi trãi qua sự cố kia ngày càng trở nên thâm trầm, tâm tư khó lường. Vì người kia hắn liền có ý định bước chân vào giang hồ, lập ra một thế lực vô cùng lớn mạnh, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến người khác e ngại, không rét mà run. Vì chỉ có như thế, Minh Dạ mới đủ sức để giúp người kia đoạt lấy thiên hạ này.
Trong những ngày đầu tiên, Minh Dạ và Hữu Thiên bôn ba khắp nơi tìm kiếm những người có năng lực giúp bọn họ. Lần này, Minh Dạ lại muốn tới chợ đen chuyên bán nô lệ. Hữu Thiên hỏi lý do tại sao lại là chợ đen thì Minh Dạ chỉ lạnh lùng mở miệng.
“Con người khi bị đẩy tới tận cùng tuyệt vọng thì khát vọng sinh tồn mới trở nên mãnh liệt.”
Khi tới chợ đen, nhìn thấy cảnh tượng những nô lệ bị đánh đập một cách tàn nhẫn, bị rao bán không thua gì súc vật. Lông mày của Hữu Thiên bất giác nhíu chặt lại, trong lòng cảm thấy cực kì căm phẫn.
“Sẽ có ngày ta xóa bỏ khung cảnh này.” – Minh Dạ nhìn thấy cái nhíu mày của Phác Hữu Thiên liền nói một câu như vậy. Hữu Thiên nghe được cũng không ngạc nhiên lắm vì Minh Dạ là người rất ghét cảnh tượng như thế này và một khi Minh Dạ nói ra thì chắc chắn hắn sẽ thực hiện.
Sau khi đi dạo vài vòng, Minh Dạ và Hữu Thiên dừng lại trước một khán đài. Bên trong đó có một thiếu niên chừng chín mười tuổi đang ra sức đánh nhau với một gã đàn ông mặt mài bặm trợn. Thiếu niên thân hình nhỏ gầy, toàn thân chỉ mặc một bộ y phục bằng vãi bố rách nát, cơ thể bị thương rất nhiều. Giữa trời đông giá rét, cơ thể gầy yếu của thiếu niên run lên bần bật.
Thiếu niên rõ ràng đang rất yếu thế, cơ thể nhỏ bé liên tục bị gã đàn ông kia đánh trúng. Phác Hữu Thiên cứ ngỡ thiếu niên chắc chắn sẽ bị đánh chết. Nào ngờ trong một khoảng khắc gã đàn ông kia lơ là mất cảnh giác, thiếu niên vô cùng quật cường kia liền nắm lấy một nắm cát trong lòng bàn tay, tung vào mặt gã đàn ông kia. Sau đó dùng tất cả sức lực còn lại của mình, thiếu niên đẩy gã đàn ông thật mạnh vào bức tường đá phía sau làm cho hắn đập đầu bất tỉnh.
Phác Hữu Thiên tròn mắt kinh ngạc, quả thật Minh Dạ nói rất đúng, khi con người bị đẩy tới tận cùng tuyệt vọng thì khát vọng sinh tồn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Minh Dạ và Hữu Thiên trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai đều cảm thấy nể phục với thiếu niên này. Sau khi Minh Dạ trả một số tiền lớn với chủ buôn, hắn ta đã mua thiếu niên nô lệ kia về.
.
.
“Tại sao ngươi lại muốn mua ta?”
Thiếu niên gương mặt lắm lem khi biết Minh Dạ đã mua mình không cảm tạ vì đã cứu mạng mình mà chỉ giương đôi mắt không biết sợ hãi là gì lên hỏi hắn.
“Ta cảm thấy ngươi là một kẻ thông minh, có thể giúp sức cho ta. Ngươi có nguyện ý giúp ta hay không?” – Minh Dạ một tay nâng tách trà, cũng giương đôi mắt hết sức lạnh lẽo và ngạo mạn của hắn nhìn thiếu niên. Minh Dạ rất tự tin, người mà hắn nhìn trúng chắc chắn có năng lực có thể giúp hắn.
“Có thể cho ta biết ngươi muốn ta giúp ngươi việc gì hay không?” – Thiếu niên vẫn tiếp tục hỏi. Thiếu niên có cảm giác rất lạ về người đang nói chuyện với cậu. Trực giác cho cậu biết, người này tuyệt đối không tầm thường, là người sẽ gây nên sóng gió lớn trong thiên hạ.
Minh Dạ buông tách trà xuống, bước tới gần thiếu niên đang đứng giữa gian nhà. Đôi môi mỏng mở ra, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng ngông cuồng thoát ra làm cho tâm trí thiếu niên kia chấn động.
“Ta muốn đoạt lấy giang sơn này. Không những thế, ta cũng sẽ đoạt lấy cả thiên hạ này về, trao tận tay cho người đó.”
Dứt lời, hắn đã tuốt thanh kiếm đeo bên hông ra. Lưỡi kiếm lạnh lẽo một thoáng chốc đã đặt ngay cổ của thiếu niên.
“Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là cống hiến hết sức lực cho ta, cùng ta đoạt lấy thiên hạ này. Hai là TỬ!”
Thiếu niên kia trân mắt nhìn chằm chằm vào người đang giơ kiếm vào cổ mình. Không hiểu sao vào giờ phút này cậu không hề cảm thấy sợ hãi thiếu niên ngông cuồng kia sẽ lấy mạng mình. Cậu chỉ cảm thấy người kia như một vị thần có quyền năng vô biên, lời hắn ta nói sẽ đoạt lấy thiên hạ này chắc chắn sẽ thành hiện thực. Thiếu niên cảm thấy máu huyết trong lồng ngực của mình đang cuồn cuộn sôi trào, khát vọng sống và sự phấn kích tràn đầy trong lòng cậu.
Thiếu niên quỳ một gối xuống sàn nhà, tay phải để lên ngực trái, vẻ mặt chỉ có tôn sùng và kính nể.
“Tại hạ Kim Tuấn Tú, nguyện dâng hết sức mình vì chủ tử. Thề tuyệt đối không phản bội.”
Nhìn bộ dạng của thiếu niên, Minh Dạ thu kiếm trong tay, khóe môi giương lên nụ cười hài lòng. Phác Hữu Thiên đứng phía sau từ đầu tới cuối cũng thầm cười trong lòng. Khả năng thu phục nhân tâm của Minh Dạ quả nhiên không ai địch lại. Hữu Thiên cảm thấy ước vọng đoạt lấy thiên hạ này của Minh Dạ và người kia sẽ sớm ngày trở thành hiện thực.
Minh Dạ khi này đã đáp ứng với Tuấn Tú một việc là sẽ xóa sổ chế độ nô lệ tàn nhẫn ở Trịnh quốc, đây cũng là việc hắn muốn thực hiện từ lâu. Không tới một tháng sau, Tuấn Tú liền nghe tin những khu chợ đen buôn bán nô lệ đã bị dẹp bỏ, từ nay trên khắp Trịnh quốc sẽ không còn cảnh tượng nô lệ bị đánh đập, bị đem ra trao đổi buôn bán nữa.
Sau đó Minh Dạ liền giao Kim Tuấn Tú mười tuổi cho Phác Hữu Thiên quản lý. Hữu Thiên tìm người về dạy chữ, binh pháp và nhiều thứ khác cho Tuấn Tú. Quả như dự đoán, Tuấn Tú tiếp nhận những kiến thức này vô cùng nhanh chóng, chỉ sau một thời gian ngắn đã trở thành người bày mưu cho bọn họ, là cánh tay đắc lực của Minh Dạ.
Phác Hữu Thiên chính là người ở cùng với Kim Tuấn Tú trong suốt khoảng thời gian đó. Ở chung trong một viện tử, phòng hai người cũng kế bên cạnh nhau. Cùng ăn uống, cùng bàn chuyện đại sự, còn có cùng vui đùa, cùng nhau lớn lên. Và cũng không biết từ khi nào, Phác Hữu Thiên vô cùng lưu luyến thiếu niên này cũng như Kim Tuấn Tú cứ bất giác mà nhớ đến người đã ở bên mình suốt quãng thời gian qua.
Cũng vào thời điểm khi Minh Dạ mười bốn tuổi, sau khi hắn giải quyết ổn thõa mọi việc ở nơi kia. Hắn cùng với Phác Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú lập ra Diêm La Điện gây chấn động giới giang hồ. Không ai có thể ngờ rằng, tổ chức sát thủ hàng đầu Lục quốc chỉ do ba thiếu niên chưa tới mười lăm tuổi một tay gầy dựng nên.
Vào mùa đông năm nay, trước thời điểm cả ba thâm nhập vào Thục quốc làm chuyện đại sự, sống chết khó lường. Cũng tức là mùa đông lần thứ mười Phác Hữu Thiên và Kim Tuấn Tú ở bên nhau.
Phác Hữu Thiên đứng giữa trời tuyết rơi, lần đầu tiên nắm lấy bàn tay qua bao nhiêu năm đã có tý da thịt của Kim Tuấn Tú buông lời hứa hẹn.
“Sau khi mọi việc hoàn thành, đệ có muốn chung sống cả đời với ta hay không?”
Kim Tuấn Tú chợt đỏ mặt nhưng bàn tay được Phác Hữu Thiên nắm lấy cũng siết chặt lấy bàn tay của người kia.
“Sau khi mọi việc hoàn thành, đệ nguyện ý sống bên huynh cả đời này.”
Cả hai dưới trời tuyết rơi đầy trời, trao cho nhau một cái nắm tay ấm áp xua tan mọi lạnh giá. Cả hai cùng nhìn về hướng thảo nguyên rộng lớn, đều muốn sẽ có một ngày có thể đưa Trịnh quốc thống nhất thiên hạ!
Hết câu chuyện nhỏ số 1.
Comment cho Inu và Miyu nào ^^