TRUNG THU VUI VẼ NHA CẢ NHÀ ^0^
Part 2:
Vừa nhào bột làm bánh Jaejoong vừa suy nghĩ. Đã hai tuần rồi tên Hoàng Thượng khốn khiếp kia không đến Lãnh cung, không lẽ hắn chán cậu rồi sao? Thời gian trước ngày nào hắn cũng tới đây phá cậu vậy mà giờ hắn ta lại chẳng nói chẳng rằng mà biến mất suốt hai tuần. Mấy ngày đầu cậu còn tưởng hắn bận việc triều chính nên không đến, nhưng mà đã nửa tháng rồi hắn vẫn không xuất hiện.
Hắn xem cậu là đồ chơi sao? Chơi chán rồi thì vứt bỏ. Đúng là đáng chết mà. Dám đùa giởn với bổn thiếu gia cậu đây sao? Nhưng mà quả thật cậu rất nhớ hắn. Tình cảm của cậu dành cho tên khốn kia đã lớn đến mức biến thành tình yêu rồi. Vậy mà bây giờ hắn lại bỏ mặc cậu, đồ ác độc Jung Yunho.
“Jung Yunho, tên khốn nhà ngươi!” – đấm “bụp bụp” lên cục bột, Jaejoong cậu từ trước đến giờ chưa rớt một giọt nước mắt bây giờ lại rưng rưng như sắp khóc đến nơi.
“Không không, Kim Jaejoong mày không được khóc. Không được khóc vì tên khốn đó.” – đánh lên mặt mình cho tỉnh táo mặc kệ mặt dính đầy bột. Cậu không thể nào rơi lệ vì một tên khốn khiếp như vậy được, ngay khi cậu bị nhốt vào Lãnh cung này cậu cũng không khóc kia mà.
Tự làm cho bản thân một mẻ bánh trung thu thật ngon, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Jaejoong vui vẽ ngồi ở ngoài sân vừa uống trà vừa ăn bánh. Vất vả lắm cậu mới nhờ được cung nữ kia kiếm nguyên liệu làm bánh trung thu cho cậu chỉ vì có tên khốn nào đó nói muốn được ăn bánh trung thu do cậu làm. Nhìn dĩa bánh đầy ấp kia, Jaejoong cảm thấy lòng rùng xuống, mắt cũng cay cay. Cậu làm bánh nhiều như vậy là vì ai chứ?
“Hôm nay, Kim Jaejoong ta phải quyết tâm ăn hết dĩa bánh này.” – Nói là làm, cậu liền cầm bánh lên ăn, ăn nhiều thiệt nhiều. Ăn cho bỏ ghét.
“Tên Hoàng Thượng khốn khiếp kia, bổn thiếu gia đây nhất định sẽ quên được ngươi, ngươi cứ việc ở đó trêu hoa ghẹo nguyệt với lũ nữ nhân ỏng ẹo của ngươi đi.”
Nghĩ thế thôi nhưng cậu đã bật khóc từ lúc nào, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má, thấm vào y phục. Tại sao hắn lại tàn nhẫn như vậy chứ? Tại sao hắn để cho cậu quen với việc có hắn bên cạnh rồi hắn lại biến mất? Tại sao hắn lại làm cho cậu yêu hắn? Hắn có biết trong hai tuần qua cậu cô đơn đến mức nào không? Tại sao hắn lại xuất hiện trong cuộc đời cậu chứ?
“Jung Yunho…JUNG YUNHO, ANH LÀ ĐỒ KHỐN!” – Jaejoong uất ức hét lên, nước mắt vẫn tuông ra ào ào.
“Đây là lần thứ bao nhiêu ta nói không được mắng ta là đồ khốn rồi?”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Jaejoong không tin vào tai mình nữa. Đây không phải là giọng của Yunho sao? Tại sao Yunho lại ở đây, không phải cậu nhớ hắn quá nên tự tưởng tượng ra đấy chứ. Ngẩn mặt lên nhìn thấy hắn đang tiến lại gần cậu, trên tay còn xách một gói đồ to và hai vò rượu, môi vẫn nở nụ cười vô sĩ như hằng ngày.
“Là Yunho…là Yunho thật sao?” – cậu lắp bắp hỏi, giương mắt nhìn hắn.
“Mới có hai tuần mà ngươi quên mặt ta rồi sao?” – Yunho thản nhiên đáp rồi lại hoảng hốt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy nước của cậu – “Jaejoong, ngươi khóc sao, sao lại khóc…”
Chưa nói dứt câu hắn đã cảm thấy một vòng tay ấm áp đang ôm chằm lấy hắn. Kinh ngạc với chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn xuống Jaejoong đang ôm chặt lấy hắn mà khóc lấy khóc để. Khẽ buông những thứ trong tay xuống, hắn cũng choàng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh đang khóc trong lòng hắn. Jaejoong đã ôm hắn đấy, trước giờ không phải cậu ghét đụng chạm hắn sao? Thật không thể tin được.
“Jaejoong, nói ta nghe tại sao lại khóc?” – hắn vuốt tóc cậu nhẹ giọng hỏi.
“Còn không phải tại tên khốn nhà ngươi sao? Ngươi biến mất ở đâu suốt hai tuần qua, ngươi có biết là ta lo lắng không?”
“Ra là ngươi lo lắng cho ta sao, Jaejoong?”
Khẽ đẩy đầu cậu ra, ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của cậu, hắn ép cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. Cậu có thấy không, cậu có thấy ánh mắt của hắn tràng ngập ý cười không, tất cả là vì cậu đấy. Jaejoong, có phải cậu cũng đã có tình cảm với hắn rồi không? Vì cậu yêu hắn nên mới lo lắng, mới mong chờ hắn suốt hai tuần qua.
Jaejoong yêu hắn.
Ba chữ này vang lên trong đầu làm hắn vô cùng hạnh phúc. Dù cậu chưa nói ra nhưng hắn đã biết, hắn biết cậu yêu hắn. Vì sao hắn lại biết ư? Tại vì hắn cũng đã yêu cậu.
Suốt hai tuần qua do phải đón tiếp đoàn sứ thần Thanh Quốc mà hắn bận tối mặt. Thời gian đó hắn nhớ những món ăn của cậu nấu, nhớ giọng nói êm dịu của cậu, nhớ gương mặt tức giận của cậu mỗi khi hắn bị hắn trêu ghẹo. Hắn nhớ cậu. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, một mình cậu ở trong Lãnh cung đó hẳn sẽ cô đơn lắm. Vì thế hắn mặc kệ yến tiệc đang diễn ra mà chạy tới đây gặp cậu, hắn muốn ở bên cậu.
Sau khi khóc cho thỏa thuê Jaejoong mới ý thức được là mình đang ôm lấy Yunho. Vội vàng đẩy hắn ra cậu quay mặt sang chỗ khác, gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng.
“Kim Jaejoong ngốc nghếch. Sao mà mày lại có thể ôm tên khốn kia mà khóc như vậy? Thật là mất mặt mà.”
“Tại sao ngươi lại đến đây?” – cậu lườm Yunho, cậu đây vẫn còn giận hắn lắm.
“Ta đến để ăn bánh trung thu.” – Yunho mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống bắt đầu ăn bánh trung thu – “Ngon thật đấy Jaejoong.”
“Ta làm cho ngươi ăn chắc. Hai tuần qua ngươi đã biến đi đâu, ta tưởng ngươi chết ở xó nào rồi chứ?”
“Ngươi đang trù ta chết đó hả Jaejoong? Ta phải tiếp đoàn sứ thần Thanh Quốc, không đến chơi với ngươi được. Ngươi giận sao?”
“Ai thèm giận một tên như ngươi chứ?” – miệng nói như thế nhưng cậu không biết môi cậu đã bất giác mỉm cười từ lúc nào. Jaejoong vui lắm, thì ra là vì chính sự nên hắn mới không đến đây. Yunho hắn không hề bỏ mặc cậu.
Cả hai vui vẽ ngồi ăn bánh thưởng trăng. Lúc nảy Yunho có đem đến đây hai vò rượu, cả hai hứng chí ngồi uống hết sạch. Nói là cả hai uống nhưng thực chất chỉ có mình Yunho uống, Jaejoong không thích vị cai nồng của rượu nên chỉ nhấm nháp vài ngụm rồi ngồi uống trà. Ngay lúc đó tiếng pháo hoa vang lên, cả một vùng trời như rực sáng, lấp lánh tuyệt đẹp. Jaejoong thích thú đứng lên ngắm, tiếc cái là bị bức tường kia che mất rất nhiều.
Thấy vẽ phấn kích khi nhìn thấy pháo hoa của Jaejoong nhưng mà bị che khuất nên chạy phải nhảy tưng tưng như một con sóc. Yunho buồn cười rồi bước tới bên Jaejoong chẳng nói gì mà ôm eo cậu nhún người bay lên trên nóc của Chính điện. Jaejoong chưa kịp phản ứng gì đã thấy cậu đang đứng chiễm chệ trên nóc điện. Chưa kịp quay qua mắng tên khốn kia thì cảnh tượng pháo hoa rực rỡ đã làm cậu đứng hình. Ở trên nóc nhà quả thật ngắm pháo hoa rất rõ.
Nhìn gương mặt tuyệt đẹp của cậu, Yunho không kiềm lòng được mà ôm chặt lấy cậu. Hắn cảm thấy cơ thể Jaejoong cứng lại nhưng cậu cũng không đẩy hắn ra. Được nước làm tới, Yunho càng ôm cậu chặt hơn, gác cằm lên đỉnh đầu cậu. Đêm trăng sáng, được ôm ái nhân ngắm pháo hoa, còn gì đẹp hơn nữa.
Trên nóc điện gió rất mạnh nhưng Jaejoong không hề cảm thấy lạnh, chắc tại cái “lô ấm” đang ôm cậu ở phía sau. Jaejoong cũng không biết tại sao cậu lại không đẩy hắn ra nhưng mà cậu biết cảm giác được Yunho ôm rất tuyệt.
Tựa hẳn người ra phía sau, Jaejoong có thể cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ của Yunho đang phả ra trên đỉnh đầu cậu làm tim cậu không tự chủ đập nhanh hơn. Cậu đã yêu Yunho rồi, yêu cái Hoàng Thượng khốn khiếp này mất rồi.
.
.
.
Màn bắn pháo hoa kết thúc, Yunho ôm Jaejoong nhảy xuống dưới. Khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu, Yunho với tay lấy cái bọc lớn đưa ra trước mặt cậu.
“Cái gì đây?” – Jaejoong thắc mắc nhìn bọc lớn trước mặt cậu.
“Là một món quà sứ thần Thanh quốc tặng ta. Ta nghĩ nó hợp với em.” – Yunho mỉm cười, mở bọc lớn kia ra. Là một chiếc áo choàng trắng tinh tuyệt đẹp, ở viền áo được thêu hình những bông hoa mai bằng chỉ vàng óng ánh. Nhìn sơ thôi cũng biết đây là một vật quý.
“Yunho, món quà quý như thế ta không dám nhận.” – Jaejoong từ chối, món quà quý như thế cậu thật sự không dám nhận. Không biết có bao nhiêu kẻ ngoài kia đang thèm khát món quà này, vậy mà Yunho lại đem nó đi tặng cậu không phải sẽ gây ra sóng gió trong Hoàng cung sao?
“Em cứ nhận đi Jaejoong. Không có kẻ nào dám kháng lại ý muốn của ta đâu.” – như đọc được suy nghĩ của cậu Yunho khẳng định. Hắn đã chán ngấy bọn nữ nhân chỉ biết tranh giành quyền lợi ở ngoài kia rồi. Chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ tống hết bọn nữ nhân ấy đi, chỉ giữ lại trong Hậu cung một người duy nhất – Hoàng hậu của hắn, Kim Jaejoong của hắn.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” – cắt ngang lời của cậu, Yunho cương quyết ép cậu phải nhận lấy chiếc áo choàng kia – “Em đừng lo mà cứ nhận đi…ngược lại em phải đáp ứng một việc cho ta.”
“Ngươi muốn ta làm một việc sao? Là việc gì?” – Jaejoong hỏi, không lẽ hắn muốn cậu hôn hắn hay làm gì đó chứ.
“Đàn cho ta nghe.”
Câu trả lời của Yunho làm Jaejoong sững sốt tròn mắt nhìn hắn. Cậu chưa đàn cho ai nghe bao giờ, càng chưa bao giờ đàn trước mặt hắn vậy làm sao hắn lại biết cậu biết đàn.
“Ta đã từng nghe em đàn vào lần đầu tiên ta đặt chân đến Lãnh cung.” – thấy cậu tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, Yunho cũng giải thích cho cậu biết – “Ngoài ra ta cũng từng nhìn thấy trong phòng em có một cây Lục ỷ cầm.”
Cây Lục ỷ cầm kia là do một phi tần nào đó từng bị nhốt trong Lãnh cung để lại. Khi cậu vừa đến đây đã vô tình tìm thấy nó. Vốn thông thạo cầm kì thi họa từ nhỏ, Jaejoong rất hứng thú khi có một cây cầm ở đây. Nó là vật duy nhất bầu bạn với cậu ở trong Lãnh cung đơn độc này. Thiệt không ngờ cũng nhờ hôm đó cậu có hứng ngồi gảy một khúc mà Yunho mới tìm được đến đây.
“Được. Ta đáp ứng ngươi.” – Jaejoong cười ngọt ngào, nắm tay Yunho đi vào bên trong Chính điện.
.
.
.
Ngồi xếp bằng trên giường, đối diện Jaejoong là Yunho đang nữa nằm nữa ngồi trên giường của cậu. Bàn tay thanh mảnh bắt đầu lướt trên dây đàn gảy nên một khúc nhạc. Những khúc nhạc của Jaejoong gảy không hề có tên, toàn bộ là do cậu tự nghĩ ra, tự chuyển tải tâm trạng của mình thành giai điệu. Tiếng đàn vang vọng khắp không gian, Yunho đắm chìm vào trong tiếng đàn. Người con trai đang ngồi gảy đàn trước mặt hắn đây, hắn tuyệt đối không buông tay cậu ra.
Gảy xong khúc đàn Jaejoong vui vẽ ngước nhìn lên thì phát hiện Yunho đã ngủ từ lúc nào. Nhẹ nhàng bỏ Lục ỷ cầm xuống cậu tiến lại gần hắn. Yunho khi ngủ trong thật hiền, vẽ tàn ác bá đạo thường ngày cũng biến mất. Nhìn kĩ gương mặt nam tính của Yunho, Jaejoong cảm nhận trái tim cậu đang thổn thức. Chà, xem ra tối nay cậu phải nhường giường cho hắn rồi.
Vừa nhón chân bước xuống giường, một lực đạo mãnh mẽ nắm lấy tay Jaejoong kéo cậu ngược lại phía giường. Yunho giơ tay ôm lấy cậu vào lòng, đặt cậu trong vòng tay của hắn. Jaejoong đỏ mặt đẩy hắn ra.
“Yunho, nếu ngươi đã thức dậy thì trở về Hoàng cung đi chứ?”
“Đêm nay ta sẽ ngủ ở đây.”
Không đợi Jaejoong nói tiếp, Yunho bá đạo cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng kia. Hắn muốn hôn cậu từ rất lâu rồi, quả như hắn đoán môi của cậu rất ngọt. Khẽ tách hai cánh môi mềm mại của cậu ra, hắn bắt đầu đưa lưỡi sang khám phá khoang miệng ngọt ngào hơn kẹo của cậu. Đôi tay đang ôm cậu khẽ tăng thêm lực đạo, siết chặt lấy cậu như muốn hai thân thể hòa tan thành một.
Jaejoong bị hắn bá đạo hôn như thế muốn phản kháng cũng không được. Yunho quá mạnh mẽ như muốn hòa tan với cậu làm thân thể cậu mềm nhũng cả ra. Đây là lần đầu tiên Jaejoong hôn nên cậu chỉ biết nằm yên để cho Yunho muốn làm gì thì làm. Dù sao nam nhân đang hôn cậu cũng là người cậu yêu, vậy thì có việc gì mà cậu lại phản kháng.
Cả hai đắm chìm tron nụ hôn dài, đến khi Yunho thấy Jaejoong không thể chịu nổi nữa mới luyến tiếc buông tha cho môi cậu. Đôi môi của cậu sau khi bị hắn dày vò đỏ ửng lên, còn rơm rớm máu trong quyến rũ vô cùng. Khẽ hôn lên trán, lên mắt, lên má và môi cậu một lần nữa Yunho mới chịu ôm cậu ngủ.
“Ngủ đi Jaejoong, ta thật sự rất mệt.” – Yunho thì thào.
Jaejoong cũng không làm loạn nữa, cậu biết suốt hai tuần qua việc đón tiếp sứ thần Thanh quốc đã khiến Yunho mệt mõi như thế nào. Choàng tay ôm chặt lấy eo hắn, Jaejoong mỉm cười.
“Ngủ ngon Yunho!”
.
.
.
.
.
Tình cảm của Yunho và Jaejoong từ sau ngày Tết Nguyên Tiêu càng thêm nồng thắm. Cả hai đều đã nhận ra tình cảm của nhau nên càng thêm quấn quít không rời. Sau khi xử lý xong những việc triều chính, Yunho sẽ tức tốc chạy đến Lãnh cung với cậu cả ngày. Yunho hứa là chỉ một tháng nữa thôi, hắn sẽ đuổi hết nữ nhân trong Hậu cung để có thể rước cậu về. Lúc đó cậu sẽ đường hoàng trở thành Hoàng Hậu của hắn.
Không cần nói cũng biết Jaejoong cảm động thế nào khi nghe hắn nói vậy. Chỉ cần được trở thành phi tần của hắn thôi cậu cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Vậy mà Yunho còn hứa sẽ chỉ dành Hậu cung cho một mình cậu là Hoàng hậu của hắn mà thôi. Jaejoong cảm thấy thật hạnh phúc khi được Yunho yêu thương như vậy.
Nằm trên giường nghĩ đến việc đó Jaejoong liền nở nụ cười tươi. Hôm nay Yunho có việc nên không ngủ ở lại đây. Trên giường của cậu còn thoang thoảng mùi hương của hắn để lại.
Jaejoong chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu thì giật mình bỏi tiếng động bên ngoài. Bất an, cậu vội vàng khoác áo choàng vào định chạy ra ngoài. Chưa kịp mở cửa phòng thì một bọn hắc y nhân xông vào áp giải cậu ra ngoài. Bọn chúng lôi cậu ra, ném cậu xuống giữa Chính điện. Jaejoong ngẩn mặt lên liền nhìn thấy một nữ nhân mặt mày tức giận đang trừng mắt nhìn cậu.
Nữ nhân kia không ai khác là một trong số ít các phi tần từng được thị tẩm Hoàng Thượng. Nàng là Hwang Quý phi – là con gái cưng của Tả tướng nên rất ngạo mạn. Nàng ta dựa vào thế lực của Tả tướng lộng hành trong Hậu cung, hãm hại không biết bao nhiêu người. Ngày xưa, nàng ta cũng là chủ mưu trong việc bắt nhốt Jaejoong vào trong Lãnh cung.
Liếc Jaejoong một cách cay đắng. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Jaejoong trong đợt tuyển phi, Hwang Quý phi đã nhận ra cậu là một mối đe dọa to lớn. Cậu vừa đẹp vừa tài giỏi như thế chắc chắn sẽ nhận được sự sủng ái từ Hoàng Thượng, nếu như vậy tham vọng được trở thành Hoàng Hậu của Jung Đế của nàng ta sẽ tan thành mây khói. Vì vậy nàng đã lập mưu tìm cách đẩy Jaejoong vào lãnh cung, giam cậu trong đó để cả đời này Hoàng Thượng cũng không gặp được cậu.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, một tháng trước trong ngày Tết Nguyên Tiêu nàng ta bất ngờ khi thấy Hoàng Thượng bỏ ngang bữa tiệc để đi đâu đó. Ra lệnh cho một tên tâm phúc lén theo dõi Hoàng Thượng thì nàng ta biết thì ra là Hoàng Thượng đi đến Lãnh cung gặp Kim Jaejoong, còn đem tặng cho cậu chiếc áo choàng quý giá bên Thanh quốc mà nàng ta rất thích. Chết tiệt thật, nàng ta đã nhốt cậu vào Lãnh cung rồi mà cậu vẫn gặp được Hoàng Thượng. Biết trước mọi chuyện xảy ra như thế thì từ hai năm trước nàng ta đã ra tay giết chết Jaejoong luôn để không để lại hậu quả như hôm nay.
“Tiện nhân to gan, dám câu dẫn Hoàng Thượng.” – Hwang Quý phi long mắt lên nhìn cậu.
Jaejoong kinh thường nhìn nữ nhân đứng trước mặt mình, cậu nhận ra nàng ta là người đã nhốt cậu vào Lãnh cung này. Dám mắng cậu là tiện nhân, còn dám bảo cậu câu dẫn Yunho. Một nữ nhân ác độc như thế này mà có thể ở bên cạnh Yunho sao? Cậu nhất định không để nàng ta ỷ thế hiếp đáp người khác nữa. Đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người, Jaejong thẳng lưng nhìn thẳng vào mặt Hwang Quý phi. Trên người cậu mang một khí thế áp đảo, một khí thế của một bậc Mẫu nghi thiên hạ. Khí thế của cậu giống hệt Jung Đế khiến cho Hwang Quý phi chợt thấy sợ hãi.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám mắng ta là tiện nhân? Ta câu dẫn Hoàng Thượng nên là tiện nhân sao? Vậy còn ngươi, kẻ hãm hại ta bắt ép ta vào Lãnh cung này là gì?”
“Ngươi to gan. Ta là Quý phi cao quý, một tên phi tần thấp kém như ngươi mà dám trừng mắt nhìn ta?” – Hwang Quý phi bước tới định gián cho cậu một bạt tay.
Tay còn chưa gián xuống, Jaejoong đã bắt lại được. Nữ nhân độc ác này còn dám đánh cậu, để xem cậu giáo huấn nàng ta như thế nào.
CHÁT!
Jaejoong thẳng tay tán Hwang Quý phi một bạt. Cậu rất mạnh tay làm một bên má của Hwang Quý phi sưng đỏ lên. Nàng ta không dám tin là cậu lại dám đánh nàng ta.
“Ngươi…ngươi dám đánh ta.”
“Sao ta lại không dám đánh ngươi. Thân làm Quý phi mà chỉ biết hiếp đáp, hãm hại người khác. Hạng người như ngươi không xứng ở bên Yunho.”
“Ta không xứng? Vậy tiện nhân như ngươi xứng với Hoàng Thượng sao? Chỉ có ta, ta là con gái của Tả tướng mới xứng với Hoàng Thượng.”
“Là con gái Tả tướng thì xứng với Yunho sao? Ngươi có bản lĩnh làm cho Yunho an tâm ngủ bên cạnh ngươi chưa? Ngươi có bản lĩnh chia sẽ gánh nặng trên vai Yunho chưa?” – Jaejoong quát. Cậu không biết cậu có xứng với Yunho không, nhưng cậu biết ở bên cạnh cậu Yunho sẽ được thoải mái, sẽ không còn cảm thấy áp lực của một vị Vua nữa. Vì thế, dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng sẽ bảo vệ niềm hạnh phúc của Yunho.
Hwang Quý phi nghe cậu nói thế chỉ biết cứng họng, đúng là dù Hoàng Thượng có đến cung của nàng vài lần nhưng sau khi ân ái Hoàng Thượng sẽ lập tức rời đi mà không ở lại. Chưa kể dù lúc nào thanh kiếm của Người cũng để ở nơi dễ dàng lấy nhất, không khi nào người cởi bỏ lớp phòng bị của mình. Thế nhưng muốn nàng bỏ cuộc sao? Không, nàng nhất định không bỏ cuộc. Nàng đã ngượng mộ Jung Đế từ nhỏ, phải cố gắng biết bao nhiêu mới được trở thành Quý phi. Nàng không cam tam, không cam tâm thua cuộc chỉ vì một tên tiện nhân thấp kém như Kim Jaejoong. Nàng nhất định phải có được Hoàng Thượng.
“Kim Jaejoong, chỉ cần ngươi biến mất Hoàng Thượng sẽ yêu ta.” – Hwang Quý phi cười lên điên dại, nàng ta nhìn Jaejoong bằng ánh nhìn độc ác – “Giết hắn ta.”
Bọn hắc y nhân ngay lập tức bao vây lấy cậu, bọn chúng tấn công cậu rất quyết liệt. Jaejoong không có võ công, cậu chỉ có thể né tránh và chống trả một cách yếu ớt. Người câu nhanh chống đầy rẫy những vết thương nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Bỗng…
PHẬP!
Máu tươi tuông ra từ bụng, Jaejoong sững sờ quay lại phía sau. Trong lúc cậu mãi lo tránh né bọn hắc y nhân, Hwang Quý phi đã đâm cậu một nhát từ phía sau. Khụy người xuống nền nhà, Jaejoong cố giữ bình tĩnh bịt chặt miệng vết thương. Thế nhưng dù cố thế nào máu vẫn tuông ra, chẳng mấy chốc đã biến bộ bạch y cậu đang mặc trở thành một màu đỏ chói mắt.
Hwang Quý phi sau khi đâm Jaejoong, đoán chắc cậu sẽ không qua khỏi liền ra lệnh cho đám hắc y nhân châm lửa thiêu rụi Lãnh cung. Nàng ta muốn nơi này cũng phải tan biến cùng với Kim Jaejoong. Sau đó liền rời đi để lại một Jaejoong đang đau đớn giữa Chính điện.
Jaejoong cố sức lết đi ra ngoài, lửa cháy rất nhanh. Cậu không thể chết được, cậu còn rất nhiều việc chưa thực hiện được. Cậu còn chưa nói yêu hắn. Cậu không thể bỏ mạng nơi này được.
.
.
.
.
.
Yunho đang phê duyệt tấu chương trong thư phòng cảm thấy vô cùng bất an. Trái tim của hắn đang đập điên loạn. Chuyện gì xảy ra thế này, sao hắn lại thấy bất an như vậy?
Jaejoong? Jaejoong của hắn có chuyện không hay sao?
Đứng dậy định gọi cận vệ Park – là tâm phúc của hắn vào, nhưng chưa kịp gọi thì cận vệ Park đã xông vào, gương mặt đầy vẽ lo lắng.
“Có chuyện không hay rồi Hoàng Thượng.”
“Có chuyện gì?” – Yunho cảm thấy nổi bất an của hắn ngày càng lớn. Bàn tay to lớn đang siết chặt đến chảy máu.
“Lãnh cung bị bốc cháy.”
Năm chữ “Lãnh cung bị bốc cháy” như một mũi tên đâm thẳng vào người Yunho. Hắn cảm thấy choáng váng, Lãnh cung bốc cháy, Jaejoong của hắn, Jaejoong của hắn!
Yunho chạy như bay đến Lãnh cung, lúc đến nơi thì Lãnh cung đã bị nhấn chìm trong một màu đỏ chói mắt. Xông vào bên trong mặc kệ tiếng can ngăn của mọi người, hắn nhất định phải kiếm ra cho được Jaejoong.
Đoạt lấy một thùng nước từ một tên lính, Yunho làm ướt cả thân thể. Đạp cánh cửa điện, Yunho điên cuồng tìm kiếm mọi nơi. Jaejoong! Jaejoong của hắn!
“JAEJOONG!!!!EM Ở ĐÂU?” – hắn gào lên, Yunho tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy Jaejoong đâu. Khi xông vào đây hắn đã nhìn thấy giữa Chính điện vươn vãi máu. Sự sợ hãi mất cậu dần xâm chiếm lấy hắn! Không được, hắn không thể mất cậu được.
“JAEJOONGGGG! EM Ở ĐÂU????”
“Hoàng Thượng, nơi này sắp sụp đổ rồi. Xin Người hãy mau ra khỏi đây?” – Park cận vệ cũng xông vào đây, nơi này không thể ở lâu được, Chính điện này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Buông ra. Ta phải tìm ra Jaejoong.” – đẩy Park cận vệ ra. Yunho lại chạy đi tìm cậu. Còn một nơi, còn một nơi hắn chưa đến. Gian bếp – nơi duy nhất lửa chưa cháy lớn!
Park cận vệ thấy Yunho chạy đi cũng lập tức chạy theo. Trên đường đến gian bếp Yunho nhìn thấy rất nhiều vết máu, chắc chắn Jaejoong đã cố chạy đến đây. Nhảy vào gian bếp, quả nhiên Yunho nhìn thấy Jaejoong đang nằm gục ở đó. Vui mừng khi nhận thấy cậu còn thở, Yunho ngay lập tức bế cậu lên, bao bọc cậu trong áo choàng rồi cùng Park cận vệ chạy như bay ra ngoài.
Thoát được ra ngoài, Yunho không dám chậm trễ ôm cậu chạy tới tẩm cung của hắn. Vết thương của cậu rất nặng, nào chảy ra nhiều thắm ướt cả tay hắn. Hắn có thể nhận ra sự sống đang dần rời xa cậu.
“Mau đi gọi Thái y!”
Nghe Yunho ra lệnh, Park cận vệ không dám chậm trễ phi thân đến Viện nội y mời Thái y. Y biết nếu người thiếu niên mang tên Jaejoong có chuyện thì chắc chắn Hoàng Thượng sẽ phát điên lên, lúc đó thì chắc chắn sẽ xảy ra đại họa.
Đặt Jaejoong xuống long sàn, Yunho lo lắng nhìn cậu. Chết tiệt, tên Thái y kia còn chưa tới. Vừa tính bước đi, tay Yunho bị nắm chặt lại.
“Jaejoong, em tỉnh rồi sao? Em đừng lo, Thái y sắp đến rồi, hãy gắng gượng.” – Yunho nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu. Đây là lỗi của hắn. Hắn phải biết rằng việc hắn hay đến Lãnh cung sẽ đến tai người khác. Đáng lẽ hắn phải bố trí bảo vệ cho cậu. Chỉ tại hắn, tất cả lỗi lầm này là do hắn gây ra. Jaejoong của hắn lỡ có mệnh hệ gì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
“Yunho…ngư…ngươi bị thương rồi…” – Jaejoong thều thào nói. Muốn đưa tay chạm vào những vết bỏng trên gương mặt hắn nhưng không thể làm nổi. Cậu sẽ chết sao? Chết cũng được, vì cậu đã được gặp Yunho lần cuối trước khi ra đi. Vậy là cậu đã mãn nguyện rồi.
“Jaejoong…mau tỉnh lại…mau mở mắt ra nhìn ta…” – Yunho thấy cậu muốn nhắm mắt liền phát hoảng. Khi xưa lúc Mẫu hậu của hắn mất cũng như thế này. Hắn không muốn lại một lần nữa nhìn người mình yêu thương biến mất.
Ngay lúc này thì Park cận vệ đưa Thái y đến. Hắn tránh ra nhường chỗ cho Thái y làm việc, ngồi xuống kế bên, tay hắn vẫn siết chặt tay cậu không rời. Đôi mắt hắn đỏ ngầu vì sợ hãi và tức giận khiến những kẻ có mặt đều khiếp đảm.
“Hoàng Thượng, xin người hãy tránh mặt. Nô tài xin dùng cả tính mạng để cứu sống vị thiếu gia này.” – vị Thái y già nua lên tiếng. Hoàng Thượng ở đây, phát ra bá khí khủng khiếp như thế này thì lão không thể nào chuyên tâm làm việc được.
“Người này mà có chuyện gì thì Trẫm sẽ xử tử cả nhà ngươi.” – dứt lời Yunho luyến tiếc nhìn Jaejoong đang bất tỉnh trên long sàn một lần nữa rồi đi ra ngoài. Khẽ liếc mắt nhìn Park cận vệ cũng đang ở đó, Park cận vệ liền hiểu ý theo hắn đi ra ngoài.
“Lập tức điều ra ra kẻ chủ mưu việc này. Ngày mai Trẫm muốn tên đó đưa đầu tới gặp Trẫm.”
“Thần tuân lệnh.” – Park cận vệ nhận lệnh rồi cũng nhanh chóng rời đi.
“Dám động tới ái nhân của ta. Ta sẽ cho kẻ đó biết thế nào là địa ngục.”
.
.
.
Hai canh giờ chậm chạp trôi qua. Yunho sau khi thay y phục mới thay cho bộ y phục đã bị cháy xém vài chỗ và chữa trị những nơi bị bỏng liền đứng trầm ngâm ở bên ngoài tẩm cung, lòng hắn đang căng như dây đàn. Vị Thái y vừa mở cửa ra đã thấy hắn đứng đó từ bao giờ. Cả người Yunho tỏa ra một sự lãnh lẽo tàn ác khiến cho ai đứng gần đó cũng không khỏi hoảng sợ. Xem ra việc lần này làm cho hắn rất tức giận, chứng tỏ một điều vị thiếu gia đang nằm trong tẩm cung kia có một vị trí hết sức quan trọng với hắn.
“Hoàng Thượng, vị thiếu gia kia đã qua cơn nguy kịch.”
Nghe Thái y nói thế Yunho liền cảm thấy trái tim treo lơ lửng của hắn đã được đặt xuống rồi. Jaejoong của hắn sống rồi. Bước vào trong, hắn nhìn thấy cậu đang ngủ trên long sàn. Hơi thở còn yếu, gương mặt xanh xao tím tái làm hắn vô cùng đau lòng. Nhưng không sao cả, chỉ cần cậu còn sống thì hắn sẽ làm mọi cách khiến cho cậu khỏe mạnh như trước.
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, Yunho nhìn cơ thể đẹp đẽ của cậu bây giờ đầy ngập những vết thương lớn nhỏ. Trừ vết thương nặng do bị đâm ở bụng ra, toàn thân cậu đầy những vết chém và vết bỏng. Mắt hắn tóe lên một tia độc ác, hắn thề sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần những vết thương này cho kẻ nào đã dám mưu hại cậu.
“Hoàng Thượng, cho phép thần cho thiếu gia đây uống thuốc.”
Nhận được ánh mắt đồng ý của Yunho, vị Thái y ra lệnh cho một cung nữ tiến tới đút thuốc cho cậu. Thế nhưng không thể đút cho cậu uống được vì thuốc cứ bị chảy ra ngoài. Cung nữ đó bối rối chưa biết làm thế nào thì Yunho đã đoạt lấy chén thuốc, ra lệnh cho tất cả ra ngoài.
Khẽ bóp nhẹ cằm cho Jaejoong mở miệng, Yunho hớp một ngụm thuốc rồi cúi xuống hôn lên đôi môi tím tái của cậu, ép cậu nuốt toàn bộ số thuốc đó. Cứ như vậy hắn cho cậu uống hết chén thuốc đó. Leo lên long sàn, nhẹ nhàng nằm xuống kế bên cậu. Yunho không kiềm lòng được choàng tay ôm lấy thân thể kia. Từ giờ trở đi hắn nhất định sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cho bất cứ ai đụng tới một sợi tóc của cậu.
.
.
.
.
.
Thoáng chốc một tháng đã trôi qua, mọi việc trong cung cũng trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Trừ những việc lớn vừa mới xảy ra như gia đình của Hwang Quý phi bị thiêu rụi, toàn bộ người lớn nhỏ trong phủ Tả tướng đều mất mạng. Rồi đến việc phát hiện một xác chết trôi dạt trên sông, toàn bộ thi thể đều đầy vết thương, nhất là gương mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn. Việc lớn hơn nữa là toàn bộ phi tần trong Hậu cung đều bị buộc phải xuất cung, trở về gia đình. Đồng thời sắc phong cho Kim Thiếu gia Kim Jaejoong trở thành Hoàng Hậu. Những viên quan nào phản đối việc này đều bị cắt chức hoặc trừng phạt rất nặng. Những viên quan còn lại đều không dám lên tiếng, lệnh Jung Đế đã ban ra mà dám kháng lại thì chỉ có con đường chết. Vì thế chỉ trong vòng một thời gian ngắn, trong Hoàng cung đã có những biến động lớn như vậy. Và giờ ai ai trong thiên hạ cũng biết Kim Jaejoong sắp trở thành Hoàng Hậu của Jung Đế Jung Yunho.
.
Tẩm cung
Sau một tháng Jaejoong cũng đã hoàn toàn bình phục, chỉ có điều sức khỏe vẫn chưa được như trước do mất máu quá nhiều, vết thương ngay bụng ngày đó còn làm tổn hại đến nội tạng. Cậu còn nhớ rất rõ lúc cậu vừa tỉnh lại đã thấy Yunho ngồi ngay bên cạnh nắm chặt lấy tay cậu. Cậu còn nhớ Yunho đã vui mừng như thế nào khi thấy cậu tỉnh dậy sau ba ngày bất tỉnh. Suốt thời gian điều trị vết thương Yunho đều ở bên cạnh cậu. Hắn đút cháo cho cậu ăn, còn sai thuộc hạ kiếm thật nhiều thảo dược quý hiếm về cho cậu uống. Jaejoong thấy cậu thật may mắn khi thoát khỏi kiếp nạn kia, có thể tiếp tục được sống bên cạnh Yunho của cậu.
Vừa nghĩ tới Yunho thì Yunho đã đến. Hắn thấy cậu đang ngồi trên ghế đệm mỉm cười nhìn hắn thì cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Tiến tới hôn lên môi cậu một cách dịu dàng, hắn bế cậu lên đi ra ngoài làm cho cậu ngượng đỏ cả mặt. Nơi này nhiều người như vậy mà hắn lại ngang nhiên hôn cậu. Thật là hết nói nổi.
“Ta đưa em đi tắm nắng.”
Dìu Jaejoong đi dạo ở Ngự hoa viên, Thái y nói vừa đi dạo vừa tắm nắng rất tốt cho việc hồi phục sức khỏe nên ngày nào Yunho cũng dành thời gian đưa cậu đi.
“Mồng Sáu tháng sau sẽ là Đại điển sắc phong Hoàng hậu cũng là ngày thành hôn của chúng ta.”
Thông báo bất ngờ của Yunho làm Jaejoong bàng hoàng. Hắn vừa nói gì chứ? Chỉ hơn một tháng nữa là đến ngày thành hôn. Cậu còn chưa khỏe lại hẳn kia mà, hắn quá gấp rút rồi.
“Yunho, vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn mà.”
“Ta đã hỏi Thái y rồi. Em yên tâm.” – Yunho siết lấy tay cậu, cười thật ngọt ngào. Có trời mới biết hắn muốn đem cậu ở bên hắn nhiều như thế nào. Hắn muốn cậu suốt đời suốt kiếp này đều ở bên cạnh hắn, một bước cũng không rời. Dĩ nhiên là hắn còn phải cho cậu một danh phận thế nên hắn cho cậu danh phận cao quý nhất – Hoàng Hậu duy nhất của Jung Đế Jung Yunho.
“Anh còn chưa cầu hôn em nữa.” – Jaejoong phồng má lên uất ức nói.
Yunho bật cười, hôn cái chóc lên trán cậu rồi quỳ một chân xuống trước mặt cậu. Hai tay hắn nắm lấy tay cậu, thật dịu dàng như đang nâng niu một món đồ vô giá.
“Vậy, Kim Thiếu gia Kim Jaejoong, em có bằng lòng gả cho ta hay không? Em có bằng lòng trở thành nương tử của ta hay không?” – Yunho nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cậu hỏi.
“Nếu gả cho anh thì em được lợi gì?” – Jaejoong cảm động đến mức rưng rưng nước mắt nhưng vẫn muốn trêu ghẹo tên Hoàng Thượng đã cướp trái tim cậu này chút nữa.
“Gả cho ta em sẽ mất đi tự do của mình, chỉ có thể cả đời này bên cạnh ta. Gả cho ta em phải gánh trên vai gánh nặng của một bậc Quốc mẫu. Gả cho ta em sẽ chịu rất nhiều uất ức. Nhưng ta xin thề, chỉ cần ta còn sống ta nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc. Ta sẽ dùng cả tính mạng của mình để yêu thương em, yêu thương em cả kiếp này.” – Yunho trả lời, khẽ siết tay cậu chặt hơn, Jaejoong của hắn đã không kiềm được mà khóc rồi – “Vậy, em có đồng ý gả cho ta không Jaejoong?”
Jaejoong không trả lời chỉ biết gật đầu, cậu hạnh phúc quá. Cậu có diễm phúc gì mà được hắn yêu thương như vậy. Cả đời này dù có chịu bao khổ cực nhưng có thể ở bên hắn thì cậu cũng bằng lòng. Cậu sẽ dành cả cuộc đời này để ở bên cạnh hắn, để yêu thương hắn thật nhiều.
Yunho đứng dậy, hôn lên những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu. Nhìn thẳng vào mắt đối phương hắn chỉ nhìn thấy trong đó duy nhất một mình hình ảnh của hắn. Cúi xuống chạm lên đôi môi ngọt ngào của cậu. Cả hai cùng nhau đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng. Là nụ hôn của sự trân trọng, của tình yêu thương sâu nặng đến khắc cốt ghi tâm.
Trong Ngự hoa viên tràn ngập hoa bướm, hai thân ảnh tuyệt mĩ quấn quít bên nhau khiến cho ai nhìn vào cũng không nỡ làm phiền. Một cảnh tượng đẹp hơn tranh.
.
.
.
Mồng Sáu tháng Mười năm Bính Thìn, cả đất nước đều nhộn nhịp. Hôm nay là ngày Đại lễ Thành thân của Jung Đế nên cả đất nước không khỏi vui mừng. Trên khắp đường phố trong kinh thành đều giăng đèn lồng đỏ rực. Tân Hoàng Hậu còn nhân dịp này miễn một số thuế, phân phát lương thực cho những vùng nghèo đói làm cho dân chúng ai ai cũng tung hô Tân Hoàng hậu xứng đáng là một bậc Mẫu nghi thiên hạ.
Đại lễ diễn ra suông sẽ tốt đẹp. Jaejoong hôm nay trong bộ hỷ phục đỏ thắm, đầu cài trâm phượng trông càng tuyệt đẹp hơn, gương mặt cậu rạng ngời làm cho Yunho vừa nhìn thấy đã muốn bay tới ôm hôn. Đỡ cậu lên đứng ngay tường thành, cả hai cùng vẫy tay chào dân chúng, cùng nhau đón nhận những lời chúc phúc.
“Hoàng hậu của Trẫm!” – Yunho nắm tay cậu giơ lên, cả kinh thành được một phen náo động.
Từ giây phút này Jung Yunho hắn sẽ luôn nắm lấy bàn tay này cùng nhau bước đến hết con đường.
Nắng vàng rực rỡ bao trùm khắp mọi ngõ ngách. Pháo hoa và âm thanh vang lên không dứt. Sau một loạt các nghi lễ phiền phức cuối cùng cũng đến phần động phòng hoa chúc.
“Chúc Hoàng Thượng sớm sinh quý tử.”
“Chúc Hoàng Thượng và Hoàng Hậu vĩnh kết đồng tâm.”
Yunho và Jaejoong ngồi cạnh nhau trên long sàn cùng nghe những lời chúc phúc. Nhận lấy chung rượu trên khây, hắn và cậu cùng uống rượu hợp cẩn. Uống xong chung rượu này cả đời chỉ nguyện ở bên nhau không muốn làm thần tiên.
Tất cả nô tì đều lui ra ngoài. Cửa tẩm cung đóng lại. Yunho nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp làm hai má Jaejoong đỏ ửng lên. Yunho đỡ cậu nằm xuống long sàn giờ được rãi đầy những cánh hoa trên đó. Rút trâm phượng trên đầu cậu ra làm mái tóc đen dài xõa ra. Yunho ngắm cậu thật kĩ như muốn khắc từng đường nét của cậu vào sâu tâm trí. Đây là Hoàng Hậu của hắn, là người hắn yêu nhất trên cuộc đời này.
Jaejoong mặt đỏ bừng tới tận mang tai, cậu biết chuyện gì sắp đến nhưng vẫn không thể tự chủ được mà hồi hộp. Đón nhận những nụ hôn dịu dàng của Yunho Jaejoong thấy trái tim cậu đang run lên từng nhịp. Nam nhân này, là người cậu yêu, yêu hết kiếp này.
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng không nên bỏ lỡ một khắc nào. Giây phút này không lời nói nào có thể biểu đạt được tâm tình của con người. Hãy cứ để hành động thay lời nói lên tất cả.
.
.
.
Một năm sau
“Yunho, anh dẫn em đi đâu vậy?”
“Sắp đến rồi, em đừng sốt ruột.”
Yunho dùng tay bịt mắt Jaejoong dẫn cậu đi đến một nơi, đây là món quà hắn dành tặng cho cậu nhân dịp cậu mang long thai. Hắn đã một năm mới có thể xây dựng xong nơi này.
Đến nơi, Yunho bỏ tay ra khỏi mắt cậu. Mất một lúc để Jaejoong thích ứng với ánh sáng, sau đó cảnh tượng cậu nhìn thấy làm cậu thấy không thể nào tin nổi vào mắt mình. Nơi này không phải là Lãnh cung khi xưa đã bị thiêu rụi sao?
“Ta đã cho tu sửa lại nơi này cho giống hệt lúc trước. Chỉ có khác một điều nơi này không còn là Lãnh cung nữa mà là Phượng Minh Cung – là nơi ta, em cùng với hài nhi chung sống hạnh phúc mãi mãi.”
Jaejoong không kiềm được nước mắt chạy đến nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Yunho. Hắn đã xây dựng lại nơi này vì cậu vì chính nơi này là nơi cho cậu gặp được hắn, là nơi gắn kết cả hai lại với nhau.
“Ta yêu em, Jaejoong.”
“Em cũng yêu anh, Yunho!”
Cả hai cùng nhìn nhau bật cười tươi. Ngày trước khi gặp cậu ở đây hắn đâu ngờ sau này sẽ yêu thương cậu đến thế. Cậu cũng không ngờ tên Hoàng thượng cậu từng rất ghét kia có ngày lại trở thành một nữa của mình. Bởi vậy sống ở cuộc đời này đâu thể ngờ trước được việc gì xảy đến. Nếu ngày đó Yunho không nghe được tiếng đàn thì hắn đâu thể gặp được cậu, lúc đó cả hai chắc hẳn sẽ bỏ lỡ mối lương duyên này.
Tất cả là do ông trời sắp đặt, tất cả là do duyên kiếp.
Hữu duyên thiên lý năng tư ngộ.
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
~Hoàn~
Comment cho Inu và Miyu nào ^^